Hồ Tây - cái hồ chứa đầy nỗi buồn của những con người Hà Nội

Chắc sẽ chẳng có nơi nào khiến tâm trạng chúng ta dễ trở nên chùng xuống và man mác buồn như ở Hồ Tây
Chúng ta đi dạo, đạp xe và tụ tập quanh hồ. Mỗi đứa lại có từng chất chứa nhiều nỗi niềm riêng, nhiều điều khó nói chỉ dễ dàng san sẻ khi ngồi trước mặt hồ và tuôn ra hết tâm sự.
Mình nghĩ Hồ Tây đối với mỗi người sẽ có mỗi cảm xúc riêng. Mỗi lần ra hồ thì lại mang những tâm trạng khác nhau, trải nghiệm khác nhau và với những người khác nhau.
Có những lần, mình cùng một người bạn ra hồ trong giây lát và bọn mình lại quay về vì mình có lịch đi dạy. Nhớ lại quãng thời gian đó mình thật sự muốn cảm ơn vì mình đã có quãng thời gian vui vẻ và trải nghiệm một số thứ mình chưa từng được làm.
Mình nghĩ tuổi trẻ thật tuyệt, mình quen nhiều người và xa nhiều người. Mình gặp những con người mới, biết những nét tính cách thú vị và hiểu bản thân mình rõ hơn.

Liệu đấy có gọi là quá trình trưởng thành không? Mình đoán là có, mình cảm nhận được nó và hiểu được những điều đã thay đổi mình.

Có lẽ câu chuyện về Hồ Tây sẽ luôn được viết tiếp, bởi những trải nghiệm khác nữa và mình cũng có lẽ trở nên khác một chút vào những ngày sau.
Blue Hour
Published:

Blue Hour

Published: